Cần một bàn tay níu giữ một bàn tay, cần vô ưu đêm xoay mình bớt vắng, cần anh trở về với nụ cười tươi nắng, cuộn len lăn trong đêm trắng ru tình… Em cứ ngồi đó đọc bài thơ này , trước khung cửa sổ nhìn ra con phố bên ngoài, tất cả đều yên tĩnh. Đã bao lâu rồi chúng ta chẳng còn có những buổi gặp gỡ và trao nhau những nụ hôn mặn nồng nữa anh nhỉ?
Bài thơ này khiến em nhớ tới ngày mà hai chúng ta gặp nhau, em vốn là một cô bé bẽn lẽn chẳng giỏi ăn nói, cứ mỗi lần người khác trêu em đều đỏ mặt. Còn anh là một chàng sinh viên khóa trên luôn năng động và tỏa sáng. Lần đầu gặp, anh đã khiến cho trái tim em lỗi một nhịp. Cho tới tận bây giờ em vẫn yêu anh, yêu đôi mắt biết cười và nụ cười ấm áp ấy, cũng có đôi khi em chợt nghĩ em yêu anh hơn chính bản thân mình và rồi đôi ta chẳng thể nào tách rời nhau được. Em cũng đã từng ước mơ về một ngôi nhà nhỏ có một khu vườn và những đứa trẻ của em và anh. Nhưng sao giờ đây nó xa xôi quá, giá mà giờ đây anh sẽ đứng đằng sau và vòng tay khẽ ôm lấy em và rồi em sẽ dựa vào vai anh nụng nịu thì thật tuyệt biết bao. Nhưng rồi em chợt nhận ra, giấc mơ mãi vẫn chỉ là giấc mơ, con đường mà em đang đi sẽ có một mình em bước.