Tôi đưa tay nhặt những mảnh sứ màu xanh lá nhạt để lên chiếc khăn mà cô ấy đưa. Cô bảo tôi lót khăn lên tay rồi bỏ mảnh vào, đừng để nó cắt vào tay. Mùi trà gừng đọng lại trên mảnh vỡ, thơm ngào ngạt. Còn cô ấy điềm tĩnh, bắt đầu chơi piano. Một âm thanh phim jav du dương gieo vào lòng sự ăn năn quá độ cho tôi, cho những suy nghĩ mà bao nhiêu lâu qua tôi nghĩ về cô, tôi lặng lẽ đem mảnh ra thùng rác phía trước quán, rồi rời khỏi quán, không quên quay nhìn cô đang say mê chơi một bản giao hưởng trong ánh đèn màu huyễn hoặc bao trùm lấy cô.