Tiếng rên la của bé bít bùng trong đống buồi, thằng còn lại cầm trái bí ấn mạnh xuống. Nếu là sáng nay, trưa nay, chiều nay, hay đầu buổi tối nay, có thể bé còn gào lên được, nhưng đuối sức tắt tiếng rồi, cả cơ thể chỉ còn biết run cầm cập, toàn thân co giật sặc sụa khi vành đít cứ ngoác ra để ngoạm thêm từng khúc bí vào. Bên trong Viet nam Gay có gì đó đã buông xuôi đầu hàng. Trái bí được nuốt chửng. Và cơn nhục nhã đau đớn xót xa tê dại lại bắt đầu khi thằng lớp trưởng bấm đồng hồ một phút.
Thêm một phút bé như bị lộn trái bên trong mình phơi ra ngoài theo từng nhịp đâm như chày đâm cối. Thêm một phút bé nhễu nhão nước bọt liếm láp bìu dái nơi miệng mình, hít lấy hít để chút không khí từ giữa hai bờ mông nặng trịch, chịu đựng mùi bốc ra từ khe đít ngay trên mũi để có chút hơi khò khè, dạng háng ngoác đít cho bạn bè đâm, như một con chó. Một phút ấy là thêm gần trăm cú thọc rút, đến nỗi mép đít bé mút lên theo trái bí khi rút ra và tụt xuống khi bị đâm vào, càng lúc càng chẳng thua một cái lồn xịn là bao. Một phút ấy, sáu mươi giây như sáu mươi thế kỷ, tàn nhẫn và tuyệt vọng.